14/6/13

Chibi - mốt từ thời ấu thơ.

Gần đây thấy mọi người đăng quảng cáo vẽ chibi kiếm tiền, chưa hứng thú lắm vì chưa thấy đầu ra thì đã có người đặt hàng, mặc dù mình chưa có vẽ một bức chibi nào...Haizzz....kiểu của mình là đã túng tiền nhưng còn...lười...ha ha...vậy là vẽ chibi. Dạo qua một số bạn vẽ chibi, phần lớn các bạn đam mê vẽ, nhưng ko biết kiếm được bao nhiêu...mình bị nhờ vả là chính, Thế nên đi khắp các bạn xin ảnh về vẽ thử xem có ra cái gì ko? Bức đầu tiên, chẳng biết có kiếm được tiền hay ko nhưng thấy thú thú...Trên DA được nhiều nhận xét hơn, còn các chỗ khác thì hơi nản... Thôi, vì đam mê vậy, chibi thì cũng là vẽ vậy mà, tiện thể thì luyện line bằng Brush và lên màu luôn, lại còn cả background nữa. Tự nhủ bản thân, chăm lên...


Tác phẩm đầu tiên từ hôi 13, 14 tuổi, còn yêu thích mấy thể loại dễ thương thế này...

Sang đến tác phẩm thứ 2, khởi đầu cũng rất hăng say, nhưng đến giữa thì....Mình ghét nhất bị kiểu này, Chọn một trong hai kiểu tóc đều dễ thương cho nhân vật, kiểu nào cũng xinh, nhung ko thể vẽ cả hai, sẽ đau đầu cả ngày mất.....


Kiểu 1 thì đúng với mẫu, kiểu 2 thì bồng bềnh dễ thương, và trong đầu mình bắt đầu nghĩ mình sẽ line và tô cả 2 kiểu, rồi kiểu nào đẹp thì đưa lên...Nhọc công quá, cầu toàn cũng khổ, ko biết sau này kiếm được vài chục mà dùng tiền đi mua thuốc chống đau đầu hết mất,,,

26/5/13

Tuần vừa qua thế nào nhỉ?

Chủ nhật.....Nóng và chán....... trước đến giờ mình vẫn luôn cho rằng ngày chủ nhật là một mốc thời gian rất đặc biệt. Bạn tạm biệt tuần trước đó là bắt đầu có những kế hoạch vĩ đại cho tuần sau...Tôi đã có thể mường tượng ra tuần sau của mình như thế nào rồi, còn bạn thì sao?

Tuần vừa qua của bạn có gì đặc biệt không? Bạn vui, hay buồn? Bạn đã đạt được những mục tiêu mình đề ra rồi chứ? 

Tôi thì chẳng biết nên diễn tả tâm trạng tuần qua của mình như thế nào nữa, vì như gió ngày bão, tâm trạng của tôi thay đổi liên tục, đến chóng mặt. Chính tôi còn cảm thấy bất ngờ nữa...thế mà tôi luôn tự hỏi làm sao người ta không muốn ở cạnh tôi lâu...ha ha...đơn giản là ai mà có thể thoải mái khi ở cạnh một kẻ sáng nắng, chiều mưa, trưa gió mùa chứ. 

À. chính xác là ngay lúc này đây, ở một cái xó nhỏ bé trong đầu tôi, con nhóc nhỏ bé có cái tên là lòng kiêu hãnh đang thốt lên: 'sao mày có thể nói về bản thân bằng những lời lẽ chẳng lấy gì làm tốt đẹp như thế chứ? Xem mày đã làm gì đi? Một nửa số những người đang đọc mấy dòng này tắt máy tính  đi ngủ, hay nghĩ họ đang đọc cái thứ tầm xàm bá láp của cột con dở hơi' Vậy là tôi trả lời nó rằng việc tôi viết cái gì ra trên nhật kí của tôi là chuyện của tôi (mặc dù có là nhật kí điện tử đi chăng nữa). Còn ai đó đọc và có ý kiến nhận xét như thế nào là việc của họ, hơi đâu quan tâm. Họ thích những gì họ đọc được thì tốt, mà không thích cũng chẳng can hệ gì. Thực ra tôi nghi ngờ rằng có ai đó bỏ thời gian ra để đọc mấy dòng linh tinh của mình lắm, vậy nên xét theo mặt nào đó những dòng này chỉ là của mình tôi thôi...(cười một mình)

lảm nhảm thế đủ rồi, tuần qua chuyện không vui vô kể, nhưng vì 'tiền nhân' đã dạy rằng chuyện buồn nên để cho gió cuốn trôi đi nên tôi sẽ chỉ lưu lại đây những gì đáng để nhớ, sau này đọc lại sẽ không trách mình vì một phút bồng bột đã bôi xấu bản thân...he he...

Tuần vừa rồi đánh dấu một mốc quan trọng vào lòng tự tin bản thân, cuối cùng thì tôi cũng đã  sử dụng pen tool để vẽ toàn bộ bức tranh. Tất nhiên, trước đây tôi có thực hiện digitalart từ đầu đến cuối rồi, từ bước phác họa, line, rồi lên màu hoàn toàn trên máy rồi, nhưng line cũng bằng tay, vì bối rối khi sử dụng Pen tool...nhưng lần này thì mới hoàn toàn là Digitalart, (phác thảo tay, line bằng pen tool, lên màu)....dĩ nhiên mọi người có thể nghĩ 'big deal!' nhưng    chỉ là tôi đang rất phấn khích, trước đó tôi rất chật vật với công cụ này và cộng cả với việc chật vật tìm cho mình một phong cách riêng thì sự việc lần này cho tôi một sự tự tin mới.



Đây là bức vẽ Izmia trong fanfic Định mệnh ta gặp nhau (chưa hoàn thành vì bị bỏ bê) của tôi, và dĩ nhiên với việc còn cả đống nhân vật sẽ còn phải vẽ nữa thì tôi cũng phải nhanh chóng viết lại fic thôi. Khi upload lên Deviantart thì nhân vật này là công chúa Myrcella Baratheon của tôi, vì dĩ nhiên, chẳng ai biết Izmia là ai cả...Đây là cái tính điên khùng của đứa như tôi...Dù sao thì thắng lợi về pentool và việc bức tranh này có nhiều view là fav nhất từ trước đến nay của mình trên DA cũng đủ để ăn mừng rồi...YAY ME!!!!!!


Tuần tiếp theo phải cố lên thôi!!!!!

17/5/13

Chạm đến những vì sao




Cuộc sống tràn ngập những điều ‘tôi phải’….

Tôi phải suy nghĩ như một người trưởng thành, phải chín chắn

Tôi phải làm những điều có ích, tôi phải noi gương

Tôi phải làm theo những cái người ta nói ‘tôi cần’, mặc dù nó không phải là thứ ‘tôi muốn’

Tôi phải tôn trọng cái này và làm tròn bổn phận ở cái kia…..



Nhưng ít ai cho tôi cái ‘họ hiểu’….

Họ hiểu tôi khác biệt?

Họ hiểu tâm hồn tôi nhiều màu sắc?

Họ hiểu tôi cô đơn?



Và khi tôi soi mình trong một tấm gương….không nhận ra đó là ai nữa…. Mong đến một ngày những màu xanh lam, hồng phấn phai màu, giống như chiếc lá úa tôi buông mình từ trên cành cao rơi xuống, rơi, rơi và rơi mãi…khoảng không bên dưới.

Tôi tự hỏi liệu có ai đợi mình nơi tận cùng kia không?

Không biết khi bứt lìa khỏi cành chiếc lá có đau không?

Ai mà cần biết có đau đớn hay không chứ! Nó sẽ được tận hưởng sự kì diệu của lần bay duy nhất, đầu tiên và cuối cùng trong cả cuộc đời. Cứ buông thả bản thân mà bồng bềnh, lơ lửng trên không khí. Không cần quan tâm đến những khát vọng, ước mơ, cũng mặc kệ tất cả trách nhiệm và kì vọng,… Chẳng cần biết rồi mình sẽ đi về đâu, điểm nào là tận cùng.

Đêm qua tôi mơ một giấc mơ rời rạc để khi tỉnh dậy thì cố vun vén từng mảnh kí ức để lưu lại. Giữa những tiếng thét, những câu chửi thề và những va đập chói tai, tôi thấy những ngôi sao rơi xuống đất và thoi thóp. Thấy một cô gái có đôi mắt trong như bóng đèn, tưởng chừng chạm nhẹ là vỡ tan…. Phải luôn trân trọng những giấc mơ vì đáng tiếc thay chúng là những tài sản quý giá nhất mình có. Dù chúng có lúc chúng vui vẻ đến rớt nước mắt nhưng cũng có lúc chúng đau đến buồn cười. 


21/6/12

Blogspot bị chặn!!!!!!!!!!! Phải dùng Ultrasurf mới vào được Blog của chính mình!!!!!!!!!!!!
Ôi trời ơi là trời sao mà tức sôi máu lên!!!!!!!!!!!!!!!!!

Dù sao thì cũng đã giải quyết được, nhưng vẫn chưa hết bực!!!!
Không biết có ai thắc mắc rằng ba nhân vật nữ ít nổi trội trog fic của mình, bà Hapi, Lama và Sista trông như thế nào không nhỉ. Hôm qua khi cao hứng mình đã nguệch ngoạc ba người này:



27/5/12

This is my banner for Vietnamese Ouke no Monshou Forum, they took 5 hours with PS,
haizzz, i got to rest for a while...

They're all Carol Fanclub Banners, because she seem to be author's fav char, she is being drawn a lot...
I'll post others fanclub banners later. Hope you guy like them...




13/5/12

Như chờ tình đến rồi hãy yêu


Như chờ tình đến rồi hãy yêu...

 Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?



Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…

Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.

Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.
Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu.  Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.

Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.



 Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.

Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.

Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.

Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.

Như chờ tình đến rồi hãy yêu.
                                                                                                             Phạm Lữ Ân


2/5/12

hot...hot...sooooo hot....I hate summer.... Anyway this is my first sign by Ps...look @#$%##$. But I still want to show to remark sth...bla bla bla