28/12/11

Các nhân vật mình yêu thích trong Manga!!!

Hôm nay trời trong mây đẹp tự dưng ngồi thắc mắc không bít mọi nhân vật truyện tranh yêu thích của mọi người quanh tar a sao.

Đương nhiên trong Onm fc thì hầu hết đều thích các nhân vật trong Onm rùi, nhưng không biết ngoài Onm mọi người còn thầm thương trôm nhớ các nhân vật nào nữa, Vậy nên lập ra topic ngày để chúng mình cùng chia sẽ về những bộ truyện và các nhân vật mình yêu thích nhá. Ngoài ra còn để PR cho bộ truyện iu quý của mình để nhiều bạn khác cùng thik và tìm đọc.


Trong cuộc đời hoạt động không ngừng nghr trong lĩnh vực…đọc manga của mình thì việc có vô số bộ truyện và các nhân vật ưa thích là điều không thể tránh khỏi vậy nên hãy cứ liệt kê ra bao nhiêu mà mình có thể nhé.

Mình đầu tiên nè:

Nhân vật nam trước nhé:

  1. Memphis & Izmir  trong Ouke No Monshou của tác giả Chieko Hosokawa.Chính bộ truyện này đã dìu dắt mình vào đời (đọc truyện tranh) đây





  1.  Huyga  Neji & Gaara trong Naruto của tác giả Kishimoto:


  1. Syaoran trong C. C . Sakura của Clamp:

  1. Kurogane & Kamui trong Tsubasa R.C của Clamp:




  1. Akira Touya trong Hikaru No Go của Yumi Hotta, Takeshi Obata:

  1. Roy Mustang trong Full Metal Alchemist của Hiromu Arakawa:

  1. Nataku trong X1999 của Clamp:

  1. Và tất cả các nam chính trong các bộ truyện của sensei Adachi Mitsuru:







  1. Hakim trong Emma của tác giả Kaoru Mori:





  1. Karluk trong Otoyo Megatari của Kaoru Mori:


Đến nhân vật nữ, vì mê zai mà, nên nhân vật nữ chỉ thích in ít thui

  1. Sakura & Tomoyo trong C.C.Sakura của Clamp.Hai nhóc này dễ thương quá trời luôn.

  1. Yuuko trong XXXHolic của Clamp:

  1.  Amira trong Otoyo Megatari của Kaoru Mori:

  1. Haibara trong Detective Conan của :

  1. Lady trong Emma của Kaoru Mori:

  1. Olivia Armstrong trong Full Metal Alchemist của Hiromu Arakawa:

24/12/11

Ouke no monshou !!!

Một hình ảnh rất Fun của Ouke No Monshou, manga dẫn dắt mình vào đời:




Mới mới mới


Spencial Christmas Chapter

Hừ hừ…

Càng về cuối tháng 12 càng lạnh, ra ngoài đường mà ăn mặc như chim cánh cụt

Nhưng trong các mùa mình thích mùa đông nhất, ôi mùa đông, ôi gió, ôi lạnh…
Chắc khùng mất, nhưng mùa đông đúng là rất tuyệt, không khí rạo rực vì sắp đến Giáng sinh, xong giáng sinh là Tết, thời gian trôi nhanh lắm, mình chẳng mấy chốc mà già…

Không phải vì mỗi thế, mùa đông làm cho người ta gần nhau hơn đúng không? Vì ‘But as long as you love me so, let it snow, let it snow, let it snow…’

Thử tưởng tượng xem, tối qua mình vẫn đi dạo ngoài phố như thường lệ, ôm cốc chocolate nóng mà như ôm cục than trong tay, còn chân cẳng thì bước đi cứng đơ như người máy, mồm thì vừa cười vừa nói nhưng như mếu ấy, vui cực…Lại còn tiếc là không lạnh hơn tí nữa để có tuyết như Sapa nữa chứ…

Giáng sinh đã về, mình chúc mọi người một Giáng sinh hạnh phúc và an lành bên những người thân yêu!

Đây là món quà từ Ai Cập cổ đại nhá: Một chap mừng giáng sinh đặc biệt!!!
     

A, Phải lưu ý tí chứ không thì mọi người không hiểu, Chap này là ngày giáng sinh đầu tiên của Danny ở Ai Cập, lúc này cô đã bị Thutmose lôi về Kinh thành Thebes và đã gặp Izmir rồi.



Merry Christmas from Thutmose!



Không khí của những ngày gần đây lạnh lẽo, từng đợt gió mang không khí giá rét nối tiếp nhau thổi đến không ngừng nghỉ, ngoài trời rét mướt đến nỗi bà Hapi không cho tôi đặt chân ra ngoài lúc chiều đã buông xuống, ban ngày cũng chỉ ra vào thật hạn chế. Đã vào những ngày cuối năm rồi, vậy là tôi đã lạc đến đây được gần một năm rồi đấy, vào thời gian này hằng năm tôi đáng lẽ đang được cùng mẹ đi mua sắm chẩn bị cho lễ giáng sinh, sẽ giành phần với các anh trai để treo ngôi sao lên ngọn cây thông, bày những chiếc tất đỏ rộn ràng họa tiết giáng sinh lên trước lò sưởi. Rồi vào đêm ngày 24/12 sẽ được quây quần cùng cả nhà chuyện trò và uống cacao nóng quanh bếp lửa. Bỗng tôi thấy mình thật cô đơn trong cái hoàng cung rộng lớn này, không biết mọi người bây giờ đang làm gì nhỉ?

  Như muốn phát khùng lên khi suốt ngày chỉ được quanh quẩn trong cái nội cung, ra ra vào vào đều chạm mặt Thutmose làm cho không phút nào cảm thấy thoải mái. Nhắc đến lại nhớ ra, mình phải tránh đi chỗ khác thôi, lại sắp đến giờ anh ta đi họp với các quan đại thần về rồi. Tôi liền biến ngay ra lối ra vào của người hầu khi nghe tiếng bước chân ngoài sảnh.

-Phù…gặp anh ta giờ này thì đúng là sẽ lắm chuyện đây. Tôi lẩm bẩm với bản thân

Ngay lúc đó thấy Dastan trước mặt mình, tôi giật thót tim, tại tâm trí mình đang để đi đâu đây mà, Dastan nói:

-Công nương Danny, thấy cô rồi, tôi cứ tìm cô nãy giờ.

-Tìm tôi á, có chuyện gì vậy? Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta

-À, là vì cô có quà tặng từ mấy nơi đưa đến. Dastan trả lời nhưng không giấu nổi sự băn khoăn trong giọng nói.

-Qùa? Ai lại gửi quà cho tôi thế nhỉ? Tôi hỏi anh và cũng không ngờ rằng mình lại được người khác giử quà vào đúng cái dịp này trong năm, liệu có phải là trùng hợp ngẫu nhiên hay là…

-Đó là quà của hoàng tử Izmir của Hitite và công chúa Nefetia của Lybia. Dastan nói. Cô cứ đi theo tôi.

Tôi theo sau Dastan vào tới điện Salam hay dùng để tiếp khách nước ngoài. Tới nơi tôi đã thấy Thutmose ngồi đăm chiêu trên cái ngai vàng của mình, mặt mũi đăm chiêu nhìn một đống vật phẩm để dưới chân mình. Một người trong số những sứ giả nước ngoài đứng lên khi thấy tôi đi tới, ông ta trịnh trọng nói:

-Xin kính chào công nương Danny cao quý, chúng tôi lặn lội xa xôi từ Hitite đến đây để dâng đến cô những món quà quý giá nhất của hoàng tử bổn quốc tặng cô. Hoàng tử của chúng tôi muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc về kiến thức uyên thâm cùng vẻ đẹp tuyệt vời của công nương. Ông ta vừa nói vừa mở những rương đồ để dưới chân mình:

-…Đây là thứ lụa hảo hạng nhất của chúng tôi. Ông ta mở cái rương thứ nhất…Đây là những đồ trang sức từ nhiều loại đá quý đã qua bàn tay chế tác tinh xảo của các nghệ nhân giỏi nhất của hoàng gia. Ông ta mở cái rương thứ hai. …Đây là trầm hương hiếm có nhất từ Ấn Độ là cái rương thứ ba…..Khi cái rương thứ mười mấy được mở ra ông ta nói….Còn món quà này thì là thứ hoàng tử biết công nương sẽ thích nhất…Sách về lịch sử, chuyện dân gian và kiến trúc từ hơn hai mươi quốc gia lớn nhất mà hoàng tử đã cất công cho người đi thu thập về…Chưa để cho ông ta nói hết câu, tôi đã thốt lên:

-Ôi…thật tuyệt vời! Tôi cầm lên mấy cuốn sách, tất cả đều được viết bằng ngôn ngữ mà tôi đọc được và lại rất chi tiết, hoàn hảo,…Nhờ ông gửi lời cám ơn của tôi đến hoàng tử nhé! Tôi hào hứng nói với vị sứ giả.

-Nếu hoàng tử chúng tôi mà biết rằng công nương vui như thế thì ngài sẽ rất lấy làm hạnh phúc và vinh hạnh đấy ạ. Vì dịp này hoàng tử đang bận bịu với công việc đỡ đần hoàng đế chứ không thì ngài đã thân chinh tới đây, chính vì thế ngài gửi lời xin lỗi đến công nương. Và mong một ngày nào đó sẽ có dịp tới bầu bạn…

-Thôi, thôi, đủ rồi đấy, ngươi nói nhiều quá!!! Thutmose ngồi đằng sau quát lên làm vị sứ giả sợ sệt lùi lại, tôi đã vui quá mà quên mất sự có mặt của anh ta.

-Đây là cái dịp gì mà hoàng tử nhà ngươi lại bày vẽ quà với chả cáp thế hả? Anh ta khó chịu hỏi

-A…À, thưa Pharaon…điều này thì thần… Vị sứ giả ấp úng không thể trả lời nên tôi nói thay ông:

-Thutmose, ở thế giới của tôi những ngày này là một ngày lễ rất đặc biệt, ngày vui nhất của năm, gọi là lễ Giáng  Sinh, trong ngày lễ này mọi người sẽ về sum vầy bên gia đình cùng đón năm mới và thường thì họ tặng nhau những món quà để bày tỏ lòng yêu mến nhau.

-Gì? Thế sao hắn lại biết được ngày lễ này mà ta lại không biết? Thutmose sừng sộ hỏi tôi.

-Vì tôi đã kể cho Hoàng tử Izmir nghe về thế giới của mình khi chúng tôi nói chuyện với nhau ở Aswan. Tôi rụt rè trả lời, vì biết điều này chắc chắn sẽ không làm hắn thích thú gì, hắn sẽ nổi cáu lên cho xem, và đúng như vậy:

-Không cần phải nhắc lại với ta khi nào ngươi ở cùng hắn nữa, ta biết rồi. Tại sao ngươi không bao giờ nói chuyện đó với ta hả?

-Nói chuyện gì chứ? Ngài có bao giờ hỏi tôi đâu? Tôi bạo gan cãi lại, chắc hắn sẽ không giở trò bạo lực ra trước mặt khách khứa đâu.

-Hãy cẩn thận khi ngươi ăn nói với Pharaon đấy. Thutmose hầm hè đe dọa tôi, rồi hắn tức tối đi khỏi điện.Cũng tốt thôi, tôi sợ nếu mà chúng tôi nhìn nhau lâu hơn một chút nữa thì hắn sẽ không kiềm chế nổi sự nóng tính của mình nữa, thở phào nhẹ nhõm….

Sau khi nhận đủ mọi loại quà tôi đi với Dastan cùng mấy người quân lính đang mang các vật phẩm về phòng của tôi. Dastan hỏi:

-Cái gọi là ngày lễ Giáng Sinh mà công nương nói là ngày lễ duy nhất ở nơi cô ở à?

-Không hẳn như vậy, có rất nhiều ngày lễ hội lớn nhỏ khác nhau nhưng ngày lễ Giáng Sinh là quan trọng nhất và vui vẻ nhất, bởi trong ngày ấy chúng ta sẽ được chia sẻ những phút giây hạnh phúc bên những người thân yêu đón một năm mới đến. Tôi giải thích cho anh ta.

-Tôi hiểu rồi, nhưng cô không thấy rằng Pharaon đang tức giận không phải vì cô nhận quà từ hoàng tử Hitite mà là ngài lại không hề được biết về này lễ quan trọng với cô đến vậy. Dastan nói thêm

-Tôi lại không hề nghĩ theo hướng như vậy, tôi nghĩ chắc anh ta chỉ thích gây sự với tôi, ngày nào mà anh ta chẳng kiếm một cái cớ nào đó để cãi nhau với tôi, đấy chính là lí do tôi cứ phải tránh mặt anh ta. Tôi nói lại để bảo vệ chính kiến của mình.

-Thì ngày nào ngài cũng phải tìm cho ra cô để nói chuyện còn gì, ngài đang cố gắng để hiểu cô, nhưng vẫn còn vụng về thôi. Anh ta đáp

-Vụng về? Dastan, anh không thấy rõ ràng Hoàng đế của anh là một con người thô lỗ đấy à, chẳng bao giờ anh ta chịu nhìn tôi bằng một ánh mắt bình thường như với mọi người cả, lúc nào cũng săm soi như sư tử rình mồi ấy, lại còn chẳng bao giờ chịu ăn nói cho tử tế đàng hoàng cả. Tôi cãi lại

-Thì đó là công nương chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt của ngài khi nhìn đằng sau lưng cô đấy thôi. Dastan vừa nói nhẹ nhàng vừa cười làm tôi thấy khó hiểu.

Tôi chưa kịp tìm ra lí lẽ nào để đáp trả thì đã đến phòng của tôi, Dastan quay đi hướng dẫn cho mấy người lính chỗ đặt đồ đạc, tôi vẫn tần ngần suy nghĩ tiếp. Nếu mà cái điều vô lí mà Dastan nói là thật thì Thutmose vừa là một con người cục cằn, thô lỗ mà lại nhút nhát và vụng về. Hai cái khái niệm đó thật đối nghịch. Làm sao mà nó có thể xuất hiện trong cùng một con người được. Dastan quả thật hay đùa. Tôi cười thầm với chính mình. Quay đi quay lại đã thấy bọn họ đi ra từ lúc nào không biết.

Tôi lại giở cái rương chứa đầy sách ra xem, những quyển sách được đóng công phu bằng da dê và trang trí tinh xảo ngoài bìa với những hoa văn vàng lóng lánh, toàn bộ đều được chép tay công phu với màu mực nâu đen , nét chữ cứng cáp rắn rỏi. Mỗi cuốn sách là một kho kiến thức về các quốc gia cổ đại mà tôi chưa biết, mỗi lần giở chúng ra tôi như được bước vào một thế giới mới, một vùng đất đầy bí ẩn lịch sử mà chưa một người nào ở thế giới hiện đại được đặt chân đến. Vùi mặt vào một cuốn nói về Assyria huyền bí tôi như còn ngửi được mùi hoa cỏ thơm ngát, mùi nồng nồng của những viên gạch ngói bằng dất sét  mà người dân Assyria phơi khô để dựng nhà. Bỗng tiếng nói của Thutmose vang lên ngay sau lưng tôi phá tan cơn mộng mơ:

-Cô thích quà của tên Izmir lắm hả?

-Thutmose, anh làm gì ở đây vậy, đây là phòng tôi mà? Tôi quay lại hỏi anh ta.

-Chà…đây là cung điện của ta thì phòng nào chả là của ta. Anh ta khệnh khạng đi lại quanh phòng trên tay mân mê ly rượu rồi nằm phịch xuống giường tôi.

Thôi được mình nên nghe lời Dastan và rút kinh nghiệm không nên khẩu chiến với anh ta làm gì nữa, chỉ tổ thiệt thân thôi. Tôi không nói gì nữa và quay lại với những quyển sách của mình. Nhưng Thutmose quyết không để tôi yên:

-Cô đúng là một cô gái kì quặc…Anh ta lên giọng…Hắn ta tặng bao nhiêu lụa là đá quý rồi trang sức mà lại chỉ thích một đống sách.

Tôi nhìn sang cái đống rương hòm liểng xiểng ở cuối phòng và đảo mắt. Tôi phải nói thế nào anh ta mới hiểu đây.

-Tôi thích sách, thích lịch sử và được nghiên cứu về chúng thì đúng là rất tuyệt vời, vả lại thực tình tôi không cần đến nhiều thứ như vậy, lại toàn những món đồ quý giá, mà tôi thì thân phận giống như một đứa nô lệ của anh vậy. Có khoác hàng đống lụa là như thế vào thì tôi cũng có được tự do đâu. Sách là quý nhất rồi, ít ra tôi cũng tìm được nguồn vui. Tôi thấy như là mình không xứng đáng với những thứ quý giá như…

Tôi chưa thể nói hết câu thì Thutmose đã đỏ mặt tía tai xông từ trên giường xuống và túm lấy vai tôi, anh ta nói như hét vào mặt tôi:

-Cô không xứng? Tại sao cô dám thốt ra một câu như vậy, cô đường đường là một công nương của Ai Cập và lại là người duy nhất được ở trong nội cung cùng ta, được ta…ưu ái mà lại không xứng đáng với lụa là, vàng ngọc hả? Với lại cô coi ta là gì, bạo chúa à? Ai bảo cô là nô lệ chứ? Tôi khựng lại trước những lời anh ta nói và chỉ biết ấp úng:

-Thì…không phải là chính…anh đã nói thế sao Thutmose? Anh ta nới lỏng bàn tay đang bóp vai tôi ra, nghĩ ngợi như đang nhớ lại xem mình đã nói điều đó khi nào

-Ta nói lúc nóng giận thì không thể chính xác được. Thutmose ngập ngừng nói, thật hiếm có khi thấy anh ta mà nói những lời như thế này, vẻ mặt anh ta làm tôi suýt bật cười.

-…Mà cô không cảm thấy tự do ư? Cô được phép đi tới bất cứ nơi nào trong cung mà còn chưa đủ sao? Thutmose lại trở lại vấn đề lúc nãy

-Sao có thể đủ được chứ, anh nghĩ cả đời tôi sinh ra chỉ để đi lại trong hậu cung của anh thôi sao. Tôi cũng có quê hương của mình, cũng có gia đình của mình chứ, tôi muốn được trở về nhà. Tôi cãi lại.

-Việc đó thì không được, vì ta… Thutmose bỗng dừng đột ngột như nghĩ ra một điều gì đó quan trọng cần phải làm và vội đi ra khỏi phòng, anh ta nói lại:

-Cứ ở yên đấy, đừng có đi đâu.

Thì tôi có thể đi đâu được cơ chứ, nếu có một con ngựa và được phép ra khỏi cung thì có thể giờ này tôi đã rong rảy đến thẳng núi Kamezai nơi có nhà tiên tri Gozep ẩn dật sống để tìm cách trở về nhà rồi. Nghĩ thế lại càng cảm thấy ngày về nhà còn quá xa xăm mơ hồ. Tôi lại chúi đầu vào mấy cuốn sách cho khuây khỏa vậy. Khi làm việc mình ham mê thì thời gian trôi qua như bay, chẳng mấy chốc mà bà Hapi đã dọn bữa ăn trưa lên đầy bàn, đã bao lần tôi nói với bà là mình không thể ăn được hết nhiều đồ như vậy mà bà vẫn không chịu dọn bớt đồ ăn đi. Tôi bất đắc dĩ gập cuốn sách về Babylon đang đọc dở trên tay đến bên bàn ăn, thì thấy Thutmose xồng xộc xông vào phòng, người mặc áo khoác đi ngựa, anh ta nói hào hứng:

-Dafuna, đi với ta nào. Nhanh lên không muộn mất. Vừa nói anh ta vừa túm tay tôi kéo đi.

-Anh định lôi tôi đi đâu, tôi còn chưa…

-Phải nhanh lên không muộn mất. Anh ta nói và kéo tôi ra khỏi phòng

-Pharaon, ít ra thì hai người cũng phải dùng bữa trưa xong thì hãy đi chứ. Bà Hapi chạy theo khuyên ngăn.

-Ta không có thời gian, lấy khăn choàng cho Dafuna đi. Anh ta ra lệnh.

-Hãy gọi tôi là Danny! Tôi còn chẳng biết Dafuna là gì nữa! Tôi nói vừa nói vừa luống cuống bước theo những bước chân dài vội vã của anh ta. Bà Hapi thì hấp tấp chạy theo để chùm cái khăn choàng lên đầu tôi.

Chúng tôi đi ra cổng cung điện, ở đó có một nhóm người chờ sẵn, trên xe ngựa, Thutmose ấn tôi lên một cái xe trước khi anh ta bước lên cầm dây cương và roi, anh ta nói:

-Chùm mũ và khăn vào đi, sẽ bụi lắm đấy.

-Cái gì? Anh định đi đâu thế? Tôi lo lắng hét lên nhưng anh ta không thèm trả lời mà chỉ nói:

-Bám chặt vào, ta sẽ đi nhanh hết mức có thể!

Tôi nhìn quanh và nói:

-Bám vào đâu mới được chứ? Làm gì có chỗ nào để mà bám.

-Thế hả? Tiếc nhỉ, thế thì đành ôm ta cho chặt vào.

Nói rồi anh ta quất roi cho ngựa chạy. Chiếc xe từ từ tăng tốc và bỗng chốc nhanh đến chóng mặt khi hai con ngựa đã đến độ phi nước đại, vì là xe ngựa hai bánh bằng gỗ nên xe xóc nảy tung lên và tôi suýt nữa thì đã bay ra khỏi xe nếu không túm lấy một cánh tay Thutmose. Chúng tôi cứ đi như thế khoảng một tiếng đồng hồ, lúc nhanh, lúc chậm để bọn ngựa nghỉ lấy sức. Tôi không có một manh mối nào để đoán được chúng tôi sẽ đi đâu. Xe thì đi quá nhanh và tung bụi mù mịt đến mức tôi phải nhắm tịt cả mắt, không mở mồm ra hỏi Thutmose được một lời. Chúng tôi băng qua xa mạc rồi đi dọc những đoạn bờ bãi sông Nil bằng phẳng rồi lại qua, những đoạn đường đất đá hoang hoải,…Cuối cùng khi đến một dãy các núi đá sừng sững chắn đường trước mặt thì xe đi chậm lại rồi dừng hẳn, tôi chật vật để gỡ áo khoác và khăn bịt mặt ra để thở, nhưng sau khi nói với những người lính đi theo, Thutmose lại cho xe ngựa chạy tiếp, làm tôi suýt tung ra khỏi xe, tôi hỏi anh ta:

-Chúng ta đang đi đâu đây? Sao những người kia không đi cùng, họ ở lại đấy làm gì?

-Bọn họ không được phép vào. Chúng ta sắp đến rồi, cứ đợi đấy thì biết, Dafuna. Thutmose trả lời.

Chúng tôi tiến thẳng vào một con hểm nhỏ giữa chỗ hai dãy núi giao nhau, đi theo một con đường  ngoằn ngèo nhỏ hệp mà hai bên là những vách núi đá dựng đứng cheo leo. Phía cuối con đường độc đạo mở rộng ra dần và khi chúng tôi đi ra hẳn khỏi con đường nhỏ thì không gian xung quanh mở ra bao la và rộng lớn, nó làm tôi bị choáng ngợp bởi cảnh hùng vĩ của những ngọn núi trước mắt, mà không phải chỉ có trước mắt, bốn xung quanh tôi đều là những ngọn núi trùng trùng điệp điệp bao quanh, tôi như  đang được đứng giữa một lòng chảo, vây quanh là những người khổng lồ Titan đang say ngủ vậy. Tôi xúc động không thể nói lên lời. Thấy tôi mãi không nói gì Thutmose  nôn nóng hỏi:

-Sao? Em thấy sao?

-A…Thật là hùng vĩ, tuyệt đẹp…và…Khi tôi đang tìm lời để có thể nói thì Thutmose đã cướp lời:

-Và đây còn là một chốn linh thiêng, người thường không thể tự tiện bước chân vào đâu đấy. Suốt hàng trăm năm qua nơi này chỉ có những Pharaon, người trong hoàng tộc và các thầy tư tế được đặt chân vào thôi đấy nhé.

Ôi…Tôi như á khẩu không thể tin được vào lời nói của Thutmose cũng không thể tin được vào chính đôi mắt mình…Đây chính là chỗ đó, chính là chỗ các nhà khảo cổ học và các nhà Ai Cập học tôn sùng, nơi những sinh viên khảo cổ học như tôi luôn luôn mơ ước được nghiên cứu…Thutmose đã đưa tôi đến Thung lũng các vị vua. Không thể diễn tả được sự sung sướng của tôi lúc này, Thung lũng các Vị Vua là nơi mà tất cả các nhà nghiên cứu về Ai Cập cổ trên thế giới đều đổ về, người ta bỏ ra cả cuộc đời đào bới ở nơi này, mong tìm ra một hầm mộ bị quên lãng nào đó, để thỏa đam mê cũng có mà để dành lấy tiếng tăm tiền tài cũng có. Thực ra để được một lần đặt chân tham quan Thung lũng các Vị Vua cũng không phải là điều không thể, trên thực tế là tôi và cô bạn Tess của mình cũng lên kế hoạch để đến đây trong chuyến đi Ai Cập của mình nếu tôi không vô tình vướng vào chuyến phiêu lưu bất đắc dĩ này. Để vào được đây trong thế giới hiện đại thì chỉ cần đặt tua du lịch và mua vé vào cửa. Nhưng để được ở nơi linh thiêng này trong lúc nó vẫn còn ẩn chứa tất cả sự huyền bí của mình và chưa hề bị một bàn tay nào của khoa học sờ mó vào thì quả là vô giá, thật tuyệt vời, cho đến giây phút này tôi mới thấy được cái mặt tích cực của chuyện bị lạc vào thời cổ đại. Tôi túm lấy tay của Thutmose và bật thốt lên khi đã có thể tìm được giọng nói của mình:

-Thật và quá tuyệt. Cám ơn anh đã đưa tôi đến đây, rất cám ơn…Thật là cơ hội vô giá!!!

-Cô vui đến thế cơ à? Thutmose ngạc nhiên hỏi

-Tất nhiên rồi, chẳng ai ở thế giới của tôi có được cơ hội này như tôi đâu. Đặc biệt là với tôi, nó lại càng quý giá, vì tôi yêu thích Ai Cập học từ khi còn nhỏ mà. Tôi vui vẻ nói:

-Thế à? Nhưng tôi định cho cô xem cái này cơ. Thutmose nói và dẫn tôi xuống khỏi xe ngựa đi theo mình lại gần một trong những vách núi gần đó. Đến bên một tảng đá to đứng dựa vào vách núi, anh ta đưa tay lần mò theo cạnh của tảng đá. Tôi nghe một tiếng cạch , tảng đá bỗng rung mình và rung nhè nhẹ, nó trượt theo một rãnh nhỏ trơn tru bên dưới, để lộ ra một lối vào vách núi rộng rãi, cánh cổng của lối vào được đẽo gọt công phu, bên trên khắc những câu chữ tượng hình Ai Cập ngay hàng thẳng lối,…

-Đây là hầm mộ của ta. Thutmose nói và đưa ngọn đuốc trên tay soi tỏ lối vào.

Đúng rồi, ngày xưa ngay khi vừa lên ngôi các vị Pharaon đã bắt đầu xây lăng mộ cho chính mình rồi, vua càng thọ lâu thì lăng mộ càng to đẹp rộng rãi vì được cơi nới, sửa sang. Tuy nhiên mộ của vua Tutankhamun như chúng ta được biết thì lại rất sơ sài và được mai tang cẩu thả, vì vị vua này không thọ, chết lúc còn rất trẻ, tầm 19 tuổi, bằng tuổi với Thutmose bây giờ.
Thutmose dắt tôi đi vào trong, hành lang của nơi này thoáng đãng không ngột ngạt như tôi tưởng, chắc là phải có lối thông gió, hang được đẽo vào đá cứng toàn bằng sức người và những dụng cụ thô sơ như đục đá, rìu đá,…và chỉ được đo đạc tính toán bằng thước dây, thước thẳng, ê-ke,…mà có thể vuông vắn, nhẵn mịn và tinh tế như thế này, trình độ xây dựng của người Ai Cập cổ thật đáng khâm phục.

 Càng đi sâu vào trong hành lang càng rộng ra và tất cả tường trần phòng đều được trang trí bởi các hình vẽ, vẽ về cuộc đời của nhân dân Ai Cập, về sự lên ngôi của vị Pharaon, và quá trình người trị vì,…Hai bên hành lang mở ra nhiều căn phòng khác, mọi căn phòng đều được trang trí tỉ mỉ, chi tiết bằng những hình vẽ và chữ tượng hình nói lên những câu chuyện của người chủ nhân.

 Đến căn phòng cuối cùng Thutmose dắt tôi vào, căn phòng to lớn và rộng rái nhất, nhưng cái đáng chú ý hoàn toàn không phải điều ấy mà là bên trong nó chứa toàn đồ dạc bằng vàng, nào là hòm xiểng chất đầy trang sức và đá quý, nào là tượng mô tả hình các vị thần, rồi áo giáp thêu vàng, bình hoa lọ hoa, vại rượu, bát đĩa, ly chén uống rượu, có cả ghế ngồi giường nằm bằng vàng, một cỗ xe ngựa vàng xếp vào một góc phòng, rồi các loại da thú như sư tử, báo đốm, cáo,…xếp lên thành một cái núi nhỏ, một bên góc còn lại là vàng khối xếp thành một hàng dài cao đến nửa thân người, những bức tượng nữ thần Isis đúc bằng vamhf ròng cao to hơn cả tôi, dù trong phòng đã hơi tối nhưng mọi vật đều lấp lánh sáng lên dưới ánh đuốc trên tay Thutmose. Tôi đứng chon chân tại chỗ vì quá Shock, lần đầu tiên tôi nhìn thấy một gia tài lớn như thế này, dễ phải bằng nửa ngân khố quốc gia, và có chất vào đến 10 phòng trong viện bảo tàng lớn nhất cũng không hết. Phút chốc tôi tưởng Thutmose cho tôi xem kho vàng của cả đế chế Ai Cập.Tôi run run hỏi Thutmose:

-Cái này là sao? Đây là đâu vậy?

-Đây là hầm mộ của ta, những cái này là món quà cho em đó.

Gì? Anh ta đang luyên thuyên cái gì thế, tôi muốn ngất xỉu ngay khi anh ta nói xong. Tôi lại lắp bắp:


-Anh nói cái gì, tôi không hiểu? Tặng tôi là thế nào?

-Thì cho cái ngày lễ gì gì đó của em đó. Thutmose bực mình vì cái sự chậm hiểu của tôi.

-Cái gì? Anh đem cả ngân khố quốc gia ra để tặng tôi à? Anh có bị điên không thế hả? Thutmose ngẩn cả người ra khi nghe tôi nói, nhưng rồi anh ta bật cười ha hả, và cứ cười mãi không ngớt, khi anh ta bình tĩnh lại được thì nói:

-Ôi…Dafuna ơi, cô em thực sự nghĩ ta ngốc đến mức đó hả? Cái gì mà đem cả ngân khố quốc gia ra để tặng cô? Ta đã nói rồi, đây là hầm mộ của ta, số vàng này là một phần vật phẩm hiến tặng của các nước lân bang khi ta lên ngôi. Vì trong kho không đủ chỗ để trữ hết nên ta để tạm vào đây.

Nói rồi anh ta đưa tay gạt nước mắt vì đã cười quá nhiều, còn tôi thì chết đứng tại một chỗ, một phần vì xấu hổ vì đã lỡ to mồm, còn một phần vì ý nghĩ. Anh ta giàu có đến thế ư, có thật thế không? Mặc dù anh ta là Pharaon của Ai Cập nhưng tôi cũng không nghĩ là điều đó là có thể, số tài sản mà anh ta nói là một phần nhỏ trong cái chỗ không để hết ấy mà cũng đủ làm tôi hoa mắt chưa bao giờ nhìn thấy dù là trên phim ảnh rồi. Thảo nào mà bọn cướp mộ trộ mộ lại bất chấp cả mạng sống của mình để bòn rút hầm mộ của các vi Pharaon. Thutmose chờ cho tôi bình tĩnh lại và nói:

-Vậy em thấy thế nào? Có hơn quà của cái tên Izmir ngạo mạn kia không?

-Thutmose…Tôi phải nói thật là, tôi không…thực sự không cần đến nhiều của cải như thế đâu. Cái chỗ đó tôi có dùng cả đời mình, cả đời con cháu mình cũng chưa chắc hết được…Tôi ngập ngừng thú thật với anh ta

-Vậy tóm lại là em không thích quà của ta bằng quà của cái thằng hoàng tử Hitite kia chứ gì. Thutmose lên giọng bực tức.

-Không phải như thế…Tôi nói tôi thích sách vì chúng hữu dụng với tôi, và đúng là cái mà tôi đang cần vào lúc này. Còn món quà của anh thì cũng rất rất rất…ấn tượng nhưng tôi đâu có thể nhét nó vào túi ngay lúc này được. Tôi cố lựa lời thật cẩn thận để anh ta không nổi điên lên ngay lúc này.

-Thôi được, nếu cả chỗ này mà cũng không bằng mấy đống sách dở hơi của hắn thì ta không cần cô nói thêm gì nữa. Thutmose giật giọng và hằm hằm đi ra ngoài hành lang. Tôi đuổi theo anh ta giải thích:

-Không, tôi không nói như thế…Thutmose chờ đã…

Thutmose không nghe tôi nói lời nào, chúng tôi bước ra khỏi cửa hầm mộ và tảng đá tự động trở lại chỗ của nó đóng hầm mộ lại. Tôi muốn túm Thutmose kéo lại để nghe tôi giải thích, nhưng thật khó vì anh ta đang đi rất nhanh lên một mỏm đá gần chỗ xe ngựa, tôi quày quả chạy theo và khi vừa túm được vào tay anh ta thì ‘xoạt’, tôi trượt chân vào sườn của mỏm đá và hẫng một chân ra ngoài cái vách nhỏ. Tôi hét lên khi thấy mình trượt theo mỏm dốc trơn tuột. Khi Thutmose quay lại thì tôi chỉ còn khìn thấy bàn chân anh ta vì tôi đang rơi xuống, anh ta thụp xuống túm lấy cánh tay tôi, nhưng cũng trượt chân và rơi xuống theo. ‘Bụp’ chúng tôi rơi xuống đống đá vụn bên dưới và lăn vài vòng cho đến khi hết cái dốc toàn đá vụn. Tôi mở mắt sau khi đã hoàn hồn thì thấy Thutmóe vẫn đang ôm chặt mình, anh ta vẫn nhắm chặt mắt, vẻ mặt đau đớn lắm, nhưng lại hoàn toàn không kêu rên một tiếng nào. Tôi gỡ tay anh ta ra và lồm cồm bò dậy, các cơ quan đoàn thể trong người tôi vẫn hoạt động tốt, thậm chí không một vết trày xước. Có lẽ vì ôm tôi nên Thutmose đã gánh toàn bộ sức mạnh của cú va chạm. Tôi vội đỡ đầu anh ta và vỗ vỗ vào má để gọi:

-Thutmose! Thutmose! Anh không sao chứ? Mở mắt ra được không?

Anh ta vẫn nằm im không trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi không dám nghĩ đến tình huống xấu nhất nên vội vàng nhìn qua khắp người Thutmose , nắn bóp chân tay xem có tổn thương chỗ nào không, ngoài mấy vết trầy xước đang túa máu thì không thấy gãy cái xương nào cả. Chết tiệt hay là đầu bị làm sao. Tôi run rẩy ôm đầu anh ta lên xem, vừa nói to:

-Thutmose, anh làm tôi sợ rồi đấy, anh mà có làm sao thì…

Tôi suýt bật khóc khi đưa tay lên vuốt trên trán anh thì anh ta mở mắt ra và cười rõ to, đơ người ra một lúc tôi mới biết rằng mình bị lừa. Tôi thét lên:

-Anh có biết là nguy hiểm thế nào không? Lại vẫn còn đùa được à? Đúng là cái đồ khó chịu.

-Em đã lo cho ta mà, phải thế không? Anh ta vẫn vừa cười vừa nói.

-Tất nhiên là thế rồi, tôi đi với Pharaon, nếu mà Pharaon có mệnh hệ gì thì tội vạ tôi gánh chịu hết à. Tôi tức tối nói.

-Chính vì đi với em nên ta mới không có mệnh hệ gì, em và thần hộ mệnh của ta, từ nay đi đâu ta cũng phải mang em theo. Thutmose thích thú nói.

-Vẫn còn đùa nữa, trời sắp tối rồi, phải tìm cách mà leo lên để còn về nữa chứ. Tôi vừa nhìn lên vách đá, vừa lo lắng nói.

-Được, để ta xem đã.

Thutmose nói và đứng lên, tôi đỡ anh ta dậy, nhưng vừa đứng được lên thì anh ta lại ngã ngay xuống, mặt nhăn nhúm vẻ đau dớn lắm.Chắc lại đùa đây chứ gì, tôi nghĩ và bỏ tay ra đợi anh ta thôi đùa, nhưng lần thứ hai đứng lên thì Thutmose vẫn thụp xuống ngay. Tôi mới nhận ra là anh ta không đùa:

-Anh đau ở chỗ nào? Thutmose. Tôi hỏi anh ta

-Hình như là mắt cá chân bị trật rồi, ta không đứng thẳng dậy được. Anh ta đáp lại

Tôi nhìn xuống mắt cá chân anh ta, nó đã hơi đỏ lên, nếu đúng là trật mắt cá chân thật thì sẽ còn sưng to lên nữa và đi đứng sẽ rất đau đớn, không thể đứng được chứ đừng nói là đi. Nhìn lên vách đá chúng tôi vừa ngã xuống, nó phải cao tầm chục mét, mà chúng tôi chỉ bị như thế là quá may mắn rồi. Nhưng cái tệ ở đây là vách đã dựng đứng rất ít gờ dốc không thể leo lên được, nhất là chân của Thutmose lại như thế này nữa. Xe ngựa của chúng tôi còn trên ấy và còn những người lính ở bên ngoài. Mong rằng lâu không thấy chúng tôi ra thì họ sẽ vào tìm. Tôi nói với Thutmose:

-Chúng ta cứ lại gần đằng kia để anh nghỉ đã rồi tính sau nhé.

Tôi đỡ anh ta dậy, khoác vai tôi vừa đi vừa lết về phía tảng đá to gần đó, khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ đau đớn, tôi cũng đã từng bị trật khớp rồi nên biết, đi lại là một cực hình, nhưng anh ta lại không kêu một tiếng:

-Anh có đau lắm không? Ta đi chậm tôi nhé. Tôi hỏi

-Không, không sao, cứ ra đó càng nhanh càng tốt. Thutmose run run nói.



Khi ngồi dựa lưng vào tảng đá, tôi lau mấy vết trầy xước máu me tùm lum của anh ta bằng khăn của mình, Thutmose nói:

-Đừng lo, ta đã dặn người ở ngoài rồi, nếu không thấy ra họ sẽ vào tìm, không phải sợ, ở đây không có thú dữ đâu.

-Không phải tôi đang nghĩ về điều ấy, Thutmose. Tôi muốn nói về chuyện những món quà. Tôi nói

-Lại chuyện ấy nữa hả. Em đã nói rằng quà của thằng kia hơn quà của ta rồi còn gì nữa mà nói. Anh ta chợt đổi giọng ngay.

-Không, anh đã nghe tôi nói hết đâu. Món quà của Izmir là những quyển sách, chúng chứa những ghi chép về những nền văn minh cổ đại, chúng rất quý giá và chúng rất hữu ích. Nhưng dựa vào những cuốn sách thì tôi chỉ nghe người ta kể lại những điều người ta đã được nhìn thấy, những điều mà người ta nghe được, kể về những nơi người ta đã đi qua…Chỉ là một người được nghe câu chuyện kể không hơn không kém. Nhưng ở đây, hàng ngày sống cuộc sống ở Ai Cập tôi được nhìn thấy con người sống thế nào, được nghe họ nói chuyện, được thử đầy đủ tất cả mùi vị , tôi được chính mình trải nghiệm…Hôm nay anh đã cho tôi tới đây, một nơi mà tôi luôn mong muốn được đặt chân tới, được đi vào trong một hầm mộ còn mới tinh, được cảm thấy vẻ đẹp thiêng liêng hùng vĩ của nơi an nghỉ của các vị vua bao đời. Nó còn có ý nghĩa hơn bất cứ lời nào trong một cuốn sách. Món quà thật sự tuyệt là thời gian đã được ở đây, là đã được quan tâm. Còn khi tôi sống ở trong cung đã rất đầy đủ về vật chất, có thêm những của cải anh tặng thì nó cũng không khác đi là mấy. Anh đã hiểu chưa? 

Thutmose nghe tôi nói xong và im lặng, anh ta đang suy nghĩ đây. Rồi anh nói:

-Rút cuộc là quà của ta vẫn tuyệt hơn của tên Izmir chứ gì.

-Anh có thể cho là như vậy! Tôi bật cười trả lời

-Có thế chứ. Thutmose đắc thắng nói.

Tôi nhìn ráng vàng cam đang buông tới chỗ mình ngồi và đằng tây mặt trời đỏ ối đang từ từ khuất sau những dãy núi, chân trời chuyển sắc như một khung cảnh thần tiên, từ sức đỏ rồi sang hồng chuyển thành cam sau đó là vàng ruộm. Mọi vật trong tầm mắt đều được nhuộm một màu vàng như mật. Rồi mặt trời khuất hẳn sau dãy núi còn để lại một đường chân trời hồng đậm như sợi chỉ trên áo của thần rạng đông còn vương lại trên mặt đất. Chưa bao giờ tôi được chứng kiến một khung cảnh hoàng hôn ngoạn mục đến vậy, lòng tôi xao động vì chuỗi màu sắc tuyệt vời vừa rồi còn lưu lại trong tâm trí. Chắc cũng có cùng tâm trạng như tôi mà Thutmose cũng ngồi im từ nãy đến giờ không nói gì. Tôi quay sang anh ta nói:

-Còn một điều nữa mà anh nên biết, Ngày lễ giáng sinh, tinh thần của nó là tình yêu thương. Không quan trọng là những món quà ta tặng cho nhau là gì. Chẳng quan trọng là nó đắt hay rẻ. Mà nó là ta được ở bên những người ta yêu quý vào những giây phút này. Vậy cảm ơn anh vì đã quan tâm đến tôi nhé.

Nói rồi tôi ghé môi đặt lên má anh ta một nụ hôn nhẹ nhàng, dường như Thutmose bị bất ngờ không thốt lên được một lời nào. Anh ta cứ ngồi bần thần như thế một lúc. Cuối cùng anh ta cũng quay sang tôi nói:

-Ta hơi buồn ngủ, liệu ta có thể gối đầu lên người em được không.

Tôi đồng ý, dường như cái chân đau đang hành hạ anh ta vì mắt anh ta tái hẳn đi và dù trời đang lạnh mà vầng trán lại lấm tấm mồ hôi. Thutmose gối đầu lên đùi tôi và ngủ thiếp đi, như là anh ta đang mơ thấy một giấc mơ đẹp hay sao mà tôi thấy anh ta mỉm cười. Lần đầu tiên tôi khám phá ra một mặt khác của Thutmose, cái mặt có tính tình dịu dàng và những lời nói lịch thiệp dễ nghe, cái mặt biết quan tâm đến người khác,…Liệu bây giờ anh ta mới như thế hay là từ trước đến nay tôi không để ý. Thế nào cũng được, tôi nghĩ từ nay mình phải nghe theo lời Dastan thôi, không nên chấp nhặt cái tính tinh vi tinh tướng trẻ con của Thutmose để dễ sống hơn và dễ thông cảm cho anh ta hơn, thực ra anh ta cũng là một con người đáng yêu đấy chứ. Tôi vuốt nhẹ lên vầng trán còn lấm bẩn của Thutmose:

-Chúc giáng sinh vui vẻ nhé Thutmose!!!!


15/10/11

Naruto fanfiction

Cái này viết từ lâu rồi, bây giờ lục lại thấy sến quá chừng, thử post lên mọi người xem thế nào nhé. Ngày trước lúc còn cuồng Naruto thì thích nhất tộc Hyuga và Hyuga Neji là số một, fic này cũng nói về tộc Hyuga nhưng có thay đổi một số tên riêng và tên nhân vật cho phù hợp, nói chung là đổi loạn xì ngậu lên (trong lúc cao hứng tưởng tượng mà):

Hayate


Tôi căm ghét Tông gia. Khi sắp xếp những thứ hành lí để chuyển đến dinh tư tôi chỉ nghĩ có thế, chính vì trưởng tộc Tông gia-cũng là người anh trai sinh đôi của mình mà cha tôi phải chết để cứu tộc Hyuga và cứu cả làng. Chi gia luôn có một mối căm ghét với Tông gia, giờ đây tôi được đón về nuôi ở dinh tư của Tông gia cũng chỉ vì chính họ đã biến tôi thành đứa mồ côi. Có ai đó đang gọi cửa, ai lại đến vào giờ này? Ra mở cửa, tôi thấy Hikaru, chắc cậu vừa chạy đến sau khi dọn cửa hàng cho ba mẹ, người dòng dòng mồ hôi, thở không ra hơi, cậu đứng tựa vào khung cửa:

-Tớ mới nghe chuyện, bao giờ cậu phải đi.

-Sáng mai sẽ có người đến đón tớ

-Bọn chết tiệt, tại sao cậu phải đến đó, bố tớ đã xin trưởng tộc đón cậu về ở với gia đình tớ rồi mà.

-Tớ cũng rất muốn như vậy, nhưng ông ta là bác ruột của tớ, anh trai sinh đôi của bố tớ, họ nghĩ tớ về ở nhà ông ta là tốt nhất

-Tốt cái con khỉ, chẳng phải vì ông ta mà bố cậu phải chết hay sao? Họ đón cậu về để làm bia đỡ đạn cho cái con bé đại tiểu thư kém cỏi nhà họ thì đúng hơn.

-Hikaru…

-Tớ nói cho cậu biết cậu nên trốn đi thì hơn.

-Tớ sẽ trốn đi đâu, đây là dòng tộc của chúng ta, đây là làng của chúng ta.

-Được, nhưng cậu nên cẩn thận. Đừng bảo vệ bất cứ tên Tông gia nào mà đi đời đấy. Nếu là tớ tớ sẽ bỏ mặc bọn chúng chết, cậu đừng có mà giở thói anh hùng của mình đấy. Nếu cậu mà chết tớ sẽ không tha thứ cho cậu đâu.

-Ha ha… Tớ sẽ không chết trước cậu đâu.

Tôi đã tua đi tua lại đoạn hội thoại ấy trên suốt quãng đường đến dinh tư của trưởng tộc Hyuga, đoạn đường phía trước thật khó khăn, tôi sẽ phải tự xoay sở với lũ người Tông gia, tôi sẽ không chết. Tôi chỉ biết thế. Ngước nhìn cánh cổng cao và rộng trước khu nhà bề thế, tôi biết trong những năm tháng tới mình sẽ không có ngày thanh thản trước sự dằng xé của sự căm hận và sự phục tùng cho tới khi đủ lông đủ cánh và có thể bay đi



-Chào cháu Hayate, từ nay cháu sẽ ở lại đây với gia đình ta. Đây là Yuki con gái của ta, nó 5 tuổi kém cháu 3 tuổi, các con đã từng gặp nhau, chắc con còn nhớ chứ.

Tôi cố không nhìn người đàn ông giống y hệt cha tôi với ánh mắt căm thù nhưng dường như điều đó là không thể nên tôi tự nhủ sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào ông ta như thế nữa. Còn đứa bé gái đứng cạnh ông ta, đại tiểu thư Yukihana, sao tôi quên được chứ, ngày đi cùng bố đến chúc mừng sinh nhật thứ 3 của cô ta tôi đã bị khắc ấn chú lên trán, và định mệnh quyết định tôi là người phải bảo vệ cho cô ta. Tôi đã từng yêu mến cô ta, khi tôi còn là một thằng nhóc ngây ngô, ngu ngốc. Nhưng bây giờ mỗi khi nhìn lại mình trong gương, tôi chỉ thấy thù hận cô ta sâu sắc.

-Anh Hayate, anh sẽ ở cùng phòng với em đấy, để em chỉ đường cho anh nhé

Con bé với tay định cầm cái túi trên tay tôi, tôi vùng tay ra, nó bị bất ngờ xô ra sau, nhìn tôi bằng ánh mắt to tròn bất ngờ, tôi ném cho nó cái trừng mắt mang thông điệp ‘tránh xa tao ra’ bố nó không phản ứng, ông bỏ đi sau khi nói:

-Bà Hazune sẽ chỉ phòng cho con, hãy sắp xếp đồ đạc đi, đến giờ ăn cơm sẽ có người đến gọi.

Tôi xách đồ đạc của mình đi theo bà quản gia, con bé Yuki lẽo đẽo theo sau ở một khoảng cách nhất định, nó sợ tôi, hẳn rồi, tôi cũng chẳng định thân thiện gì với nó nên như thế càng tốt. Căn phòng tôi ở là một căn phòng rộng, có nhiều cửa sổ, và tôi sẽ ở cùng Yuki, so với một con bé tiểu thư 5 tuổi thì nó là một đứa gọn gàng, và thật lạ là nó chẳng có nhiều đồ chơi cho lắm, ngoài một con gấu bông màu hồng nho nhỏ và mấy con búp bê vải. Phòng của nó cơ man nào là sách, các sách về dòng tộc Hyuga, từ lịch sử đến văn hóa rồi lại đến kinh tế và bí kíp kĩ thuật bách nhãn, nhưng nhiều nhất là về y thuật. Một con nhóc 5 tuổi thì cần gì đến những thứ như thế chứ, thậm chí nó còn chưa đủ tuổi đến trường Ninja. Nếu nó không phải đại tiểu thư Yukihana của danh tộc Hyuga này thì tôi đã nghĩ rằng nhà này hết phòng ốc và phải để con gái sống tạm trong thư viện rồi. Nhưng tôi đoán là việc là người kế thừa một danh tộc và có hàng chục người bảo vệ cũng có cái giá của nó. Khi tôi dọn đồ đạc bên phía phòng của mình thì nó ngồi thu lu bó gối bên phần phòng của mình quan sát tôi  đến phát bực:

-Cô không có việc gì để làm hả?

-Không… Vì bây giờ chưa đến giờ học của em, chiều mới phải tập luyện… nên em…

-Vậy thì nghĩ ra cái gì mà làm đi, đừng có ngồi nhìn người ta chằm chằm như thế

-Em xin lỗi, tại em chưa bao giờ được ở cùng với ai, chắc sẽ vui lắm, anh Hayate nhỉ?

-Đừng có gọi tên tôi, cũng đừng nói chuyện với tôi, tôi chẳng thấy vui vẻ gì khi phải ở với cô cả.

-Em xin lỗi… Anh ghét em à?

-Phải tôi ghét cô, tôi ghét tất cả người Tông gia, nhất là cô.

Tôi vứt đồ đạc sang môt bên, hét vào mặt Yuki cho nó im đi. Nó sợ tái mặt và cụp mắt quay đi chỗ khác, không dám nhìn vào tôi nữa, khi tôi trở lại với đống đồ đạc của mình nó lặng lẽ rời khỏi phòng. Không biết nó có phải là loại con gái lẻo mép chạy đi mách bố vì tôi đã to tiếng không, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm vì có khi điều đấy lại hay, nếu thấy tôi đe dọa đại tiểu thư có khi họ lại không muốn giữ tôi ở đây nữa hay ít nhất sẽ chuyển tôi sang ở một phòng khác. Nhưng tôi đã nhầm, Yuki đã chẳng nói gì với ai cả, giờ ăn cơm nó không dám nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng nó chỉ cho tôi chỗ ngồi của mình trong căn phòng ăn hàng chục chỗ. Chúng tôi ăn cùng những người quan trọng nhất trong tộc và những Jonin đang làm việc trong đại dinh thự, một số tôi biết, nhưng phần lớn toàn những người lạ mặt. Trưởng tộc lên tiếng từ đầu căn phòng lúc dùng bữa xong, giọng ông trầm đều:

-Hayate, từ nay ngoài giờ học ở trường con sẽ tham gia các lớp học và tập luyện với Yuki, những vị Jonin ngồi đây đều là thầy giáo của các con đấy. Con hãy chăm chỉ tập luyện và làm tròn bổn phận của mình với dòng tộc và với làng.

Tôi cúi chào các vị Jonin trước mặt, và thầm nhận ra rằng chính vì sự giáo dục tập luyện như thế này mà Ninja dòng tộc Hyuga lại xuất sắc như vậy.

Tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong vườn. Gió vờn trên những rặng liễu viền bên hồ xào xạc, anh đào đang mùa nở rộ, những cánh hoa cuộn bay lẫn trong gió, hương của nhiều loại hoa trong vườn quyện lại tạo thành một thứ mùi vị riêng, vị Tông gia tôi nghĩ vậy. Trăng tròn vành vạnh và sáng tỏ trên đầu, ngày xưa hai bố con tôi hay cùng nhau ngắm trăng vào những tối như thế này.Phải rồi, dù tôi đang ở đây, ở Tông gia nhưng chẳng phải mọi sự đều xấu cả. Tôi được luyện tập cùng các Jonin tài giỏi, tôi phải chăm chỉ và nỗ lực hết sức mình để cho bố tôi có thể tự hào vì mình. Trở lại phòng khi đã khuya, tôi thấy chăn gối của mình đã được dọn sẵn từ khi nào. Bên phòng của mình Yuki nằm trong chăn ôm con gấu hồng của nó, nhưng nó chưa ngủ, nó ngước lên nhìn tôi lúc tôi đi vào nhưng lại cụp mắt ngay lại khi bắt gặp ánh nhìn của tôi. Tôi tắt đèn và chui vào chăn, mai sẽ là một ngày dài.

Hôm sau, tôi đi cùng Yuki đến võ đường, nơi tập luyện của rất nhiều Ninja, lớn có, nhỏ có, tất cả là những anh tài của dòng tộc qui tụ về đây. Hôm nay, người huấn luyện cho tôi và Yuki là Shibu một Jonin tương đối trẻ, anh ta chỉ đến để kiểm tra thực lực cuả tôi. Mới nhìn thấy anh ta Yuki có vẻ rụt rè sợ hãi, mặc cho những lời xun xoe nịnh nọt anh ta tuôn ra, tất nhiên tôi chẳng có cảm tình với anh ta, anh ta chính là một trong những kẻ khinh thường Chi gia và anh ta có vẻ chẳng che giấu điều đó trước tôi. Anh ta nói sẽ đấu một trận hướng dẫn để kiểm tra thực lực, nhưng những đòn anh ta ra quá nhanh và hiểm độc, quả thật lúc đó tôi không thể đỡ nổi và tất nhiên là đã thua với hàng đống thương tích. Anh ta cười với tôi một cách khinh bỉ:

-Nhãi ranh, ta chẳng hiểu tại sao trưởng tộc lại tin tưởng một thằng như mày có thể bảo vệ được Đại tiểu thư. Với thực lực như thế mày có tập luyện cả đời cũng chẳng bao giờ đánh nổi tao. Đồ kém cỏi.

-Shibu, anh ra đòn thẳng tay như thế là không đúng. Anh chẳng biết gì về Hayate cả, bố anh ấy là một người rất giỏi, có thể đánh thắng cả bố em, anh ấy cũng sẽ giỏi như thế nếu chăm chỉ tập luyện thôi

-Tiểu thư ạ, thằng ranh này là người Chi gia, bọn nó chẳng bao giờ đạt được trình độ như thế đâu. Tôi chỉ mong nó chăm chỉ để lần kiểm tra sau tôi không lỡ tay giết chết nó thôi.

-Anh…

-Thôi đi, tôi không cần cô nói giúp. Ta sẽ đánh bại ngươi vào lần kiểm tra sau. Ngươi hãy nhớ lấy lời này của ta: Chi gia là những người giỏi hơn Tông gia các ngươi vạn lần.

-To mồm đấy thằng nhãi, lần sau ta sẽ giết ngươi.

Tên Shibu cười khinh khỉnh rồi bỏ đi, tôi nhìn theo hắn mà run lên vì giận dữ. Tôi chẳng biết khi nào là lần kiểm tra tiếp theo nhưng tôi sẽ thắng hắn. Lần này sẽ là lần duy nhất mà một người Tông gia đánh tôi đến không thể đứng dậy nổi. Tôi cố vịn vào tường để đứng lên, nhưng xem ra những đòn phong tỏa Chakra của hắn đã thực sự làm chân tay tôi bị tê liệt chúng không còn nghe lời nữa. Yuki chạy đến định giúp tôi, tôi hất nó ngã sõng xoài, và thấy ngạc nhiên là mình vẫn còn làm được như vậy, đó là sức mạnh của lòng căm thù đáng dâng lên, lòng căm thù với tất cả bọn Tông gia.

-Em chỉ muốn giúp anh thôi mà, em làm được đấy.

Nghe Yuki nói, tôi chỉ muốn nhảy vào đấm cho nó một trận. Tôi chẳng cần sự giúp đỡ của đứa Tông gia nào cả. Tôi giật mạnh cái băng trên trán mình ra, hét lên với nó:

-Hãy nhìn đấy, các người giúp đủ rồi, tôi chẳng cần bất cứ sự giúp đỡ nào từ các người nữa, bọn Tông gia các người lấy đi sự tự do của tôi, bố tôi chết thay cho bố cô chưa đủ hay sao, còn cần gì ở tôi nữa, hãy cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô một giây nào nữa.    

Yuki im lặng, nó nhìn chăm chăm vào cái ấn chú trên trán tôi. Nó cứ nhìn như thế một lúc rồi bật khóc, không một tiếng thút thít, chỉ là nước mắt cứ lặng lẽ rơi. Chúng tôi ngồi như thế, trong im lặng rất lâu. Cuối cùng nó nói:

-Em không biết vì sao họ làm thế, nhưng em nghĩ thế là sai. Shibu sai, Tông gia cũng sai, Chúng ta là người cùng một nhà, cùng dòng tộc, sao lại tự phân biệt và ghen ghét nhau. Em biết anh ghét em, nhưng em chẳng hiểu tại sao. Em chỉ muốn nói trước đây em chẳng hề có anh chị em, chẳng có ai chơi chung với em cả, bố em nói tất cả tộc Hyuga là anh chị em của mình, em hãy yêu mến và bảo vệ họ. Bây giờ có anh đến đây em vui lắm và em rất yêu quí anh, anh đừng ghét em nữa nhé.

Tất cả những lời nó nói cũng giống như cái mớ đạo đức giả bọn Tông gia trước đây nói để xoa dịu Chi gia thôi. Nếu thực sự nghĩ như thế thì chúng tạo ra cái ấn chú này để làm gì, nhưng so đo điều đó với một con nhóc 5 tuổi chỉ tổ mất thời giờ, tôi chẳng muốn nói với nó thêm lời nào nữa. Trong khi tôi đang mãi suy nghĩ Yuki đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào, nhưng bây giờ tôi chẳng còn sức để đẩy nó ra nữa. Nó đặt tay lên vết thương trên tay tôi, bàn tay nó tỏa ra một thứ chakra đỏ, bao trùm lấy vết thương của tôi, tôi cảm thấy một cảm giác ấm áp tươi vui tràn ngập qua cơ thể, vết thương trên tay biến mất, các vết thương khác đang dần lành lại, thật diệu kì. Vì thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, con bé giải thích

-Đây là huyết thống giới hạn của mẹ em đấy. Có thể chữa lành các vết thương nhưng…

Nói đến đây mắt nó nhắm dần và lịm đi, nó nằm sóng xoài trước mặt tôi. Tôi bỗng thấy hoảng sợ, nó làm sao thế này? Tôi thử cử động, chân tay, cơ thể tôi đã trở lại bình thường, có khi còn khỏe mạnh hơn trước. Tôi lật Yuki dậy, nó vẫn còn thở. Tại sao tự nhiên lại thế, trước đấy nó vẫn bình thường, có ai làm gì nó đâu… Tôi ngờ ngợ nhận ra, hay là tại chữa các vết thương của tôi. Tôi chạy đi tìm một Jonin gần nhất. Ông xem xét rồi hỏi tôi có chuyện gì, tôi nói là nó đã chữa bệnh cho mình. Ông đưa nó lên gian nhà chính và báo cho bà Hana mẹ nó, bà không phải là người tộc Hyuga, đúng là lạ lùng bởi từ trước đến nay trưởng tộc Hyuga toàn phải lấy người cùng tộc để bảo vệ huyết thống. Bà chữa bệnh cho nó trong phòng, sau một lúc bà trở ra nhưng nó vẫn chưa tỉnh lại, tôi chỉ đứng nhìn ở cửa phòng của hai đứa. Lúc trở ra nhìn thấy tôi bà nói:

-Hayate, con cũng bị thương rồi, đi theo ta nào.

Tôi theo bà đến một phòng cất trữ dược liệu, đây là nơi bà làm việc. Khắp quanh phòng là những tủ thuốc, kệ giá đựng những bình thuốc to nhỏ, hàng thùng những cây dược liệu và đồ nghề làm thuốc khắp nơi, sổ sách bày bừa la liệt, chắc hẳn bà đang làm việc dở dang. Bà bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế, mở nắp một lọ thuốc có mùi dễ chịu và bôi lên những vết thương chưa lành của tôi, tôi ngập ngừng nói với bà:

-Yuki… cháu…

-Ồ, con bé không sao đâu con ạ. Nó đã chữa cho vết thương của con phải không? Đây cũng chẳng phải lần đầu con bé bị như vậy, nó hay đi chữa những vết thương cho người khác, rồi lại mấy con chó con mèo lạc, nhưng nó sử dụng thuật trị thương cho tốt với lại cũng không lượng sức mình nên hay bị vậy, nên ta còn phải dạy nó nhiều nữa mới được.

-Không tự lượng sức mình?

-À, là thế này Hayate ạ. Huyết kế giới hạn ấy con bé có từ ta, nó có thể dùng Chakra để trị thương cho người khác, nhưng cái hạn chế của thật này là con bé phải tính toán được tầm nghiêm trọng của vết thương để điều chỉnh chakra, không quá nhiều cũng không quá ít. Khi dùng Chakra của mình để trị thương cho người khác thì đổi lại nó cũng phải chịu phần nào ảnh hưởng của vết thương ấy, nói cho dễ hiểu hơn là con bé cũng sẽ bị đau đớn tương đương với người đó.

-Đau đớn tương đương…

-Con đừng lo. Yuki làm vì nó muốn như thế, chẳng ai bắt buộc được nó cả đúng không. Nó chữa vết thương cho con vì nó rất yêu quí con… Ta biết con sống ở đây rất miễn cưỡng, nhưng đừng như vậy, vì chúng ta đều yêu quý con thực lòng đấy. Tuy có một số người chưa chịu hiểu như thế nào là tình đoàn kết, sự yêu thương bình đẳng giữa con người với con người, giữa anh em trong cùng dòng tộc nhưng sẽ có lúc họ hiểu ra thôi, và đến lúc ấy sẽ chẳng còn phân biệt giữa Tông hay Chi gia nữa, vì chúng ta cùng là một gia đình lớn mà.

-Cám ơn bác

Tôi nói rồi đi ra khỏi phòng. Con bé Yuki đã chấp nhận đau đớn để chữa các vết thương cho mình ư? Tôi nhớ lại những đau đớn khi bị Shibu đánh, và ngạc nhiên khi cảm thấy trong lòng mình một cái gì đó nhức nhối. Sau bữa trưa tôi có ghé qua phòng nhưng Yuki vẫn chưa tỉnh lại, chiều tôi đi học cũng vậy. Sau bữa tối tôi không về phòng để khỏi nhìn thấy nó, tôi nhớ mình đã ngồi ở ngoài vườn rất lâu, đếm đi đếm lại các vì sao và chiến đấu thực sự quyết liệt trong tâm trí. Một phần băn khoăn khi Yuki và bà Hana nói yêu quí mình. Một phần là trận chiến với Shibu và nỗi căm hận còn chưa nguôi. Khi kết thúc cuộc chiến tâm trí mà chưa phân thắng bại tôi quyết định nên về phòng đi ngủ. Khi bước vào phòng tôi ngạc nhiên khi thấy con bé Yuki đang lúi húi xếp chăn nệm bên phần phòng của tôi, thì ra cũng chính là nó hôm trước đã sắp xếp chăn nệm của tôi trước khi tôi vào phòng. Nhìn thấy tôi bước vào nó giật bắn mình, nhìn với ánh mắt  hối hận, nó lùi sang bên phía phòng mình và không dám nói gì. Tôi bước vào:

-Cám ơn cô, nhưng lần sau tôi sẽ tự làm, đừng động vào đồ đạc của tôi, cũng đừng sang bên phòng của tôi nữa.



Ngày hôm sau trời bỗng trở mưa bão, suốt buổi chiều trên võ đường tôi được thầy giáo chỉ cho những kĩ thuật mới của Bách nhãn, phần lớn tôi đều tiếp thu được duy chỉ có phần duy trì nó là khó khăn. Tôi quyết nán lại phòng tập sau giờ học để tập thêm, tập rồi lại tập rồi lại tập,… nhưng cứ phát được bách nhãn một chút thì lại chỉ duy trì được một chút rồi lại hết và Chakra cứ cạn dần. Tôi lăn xuống thảm chán nản, bỗng để ý thấy Yuki vẫn ngồi bên ngoài chăm chú quan sát, trời bên ngoài đã tối. Chắc nó ở đây được mấy tiếng rồi, tôi không ngờ là nó lại ngồi đợi mình lâu như thế

-Tại sao lại chờ tôi? Về trước đi.

-Em muốn về cùng anh mà.

Tôi muốn bật dậy đuổi nó về nhưng xem ra không thể bởi Chakra của tôi dường như đã dùng hết, cử động thật khó khăn, chắc phải nằm đây thêm một lúc nữa

-Đi về đi

-Hayate à, sắp đến giờ ăn tối rồi, chắc bà Hazune sẽ đến gọi đấy, mình về đi.

-Tôi chưa muốn về, cô biến đi cho tôi nhờ.

-Anh về với em đi

Yuki nằn nì, nó lại gần tôi, nắm tay tôi và nó lại dùng thuật trị thương của mình, tôi cảm thấy như nó đang bơm thêm chakra vào cơ thể mình, ngay lập tức tôi giật tay ra

-Tôi không cần cô giúp, đừng bao  giờ làm thể nữa.

-Nhưng như thế anh mới đi được…

-Tôi bảo cô biến đi.

Tôi gắt lên và đứng bật dậy đi ra khỏi võ đường, Yuki lẽo đẽo theo sau. Tôi đóng cửa và tắt đèn, nhận ra là cơn bão vẫn đang càn quét bên ngoài, những tiếng sấm nổ vang trời và những tia sét thắp lên những ánh sáng chói lòa chớp loáng, cây cối như oằn oại vì gió, từng chùm hoa lá bị giật tung cuốn theo cơn cuồng phong, hành lang dẫn về khu nhà chính lồng lộng gió, sàn nhà trơn trượt vì ướt nước mưa, tôi đi nhanh nhất có thể, Yuki lúp cúp theo sát phía sau. Nó run rẩy không biết có phải vì lạnh hay sợ đây. Khi về đến phòng mình thì cả tôi và nó đều đã ướt như chuột lột, nhưng con bé đi đến cái giá sách của nó rút ra một quyển to và dày, nó rụt rè đi sang phần phòng tôi, chìa ra trước mặt tôi. Cái gì đây? Tôi nhìn cuốn sách, đó là quyển ‘kĩ thuật bách nhãn’ của trưởng tộc. Tôi đưa tay nhận, nó biết tôi ở lại võ đường để làm gì.



 Sau bữa cơm nó không chơi búp bê hay đọc sách như vẫn làm, khi vào phòng tôi thấy nó đã nằm trong chăn ôm con gấu bông của mình. Tôi ngồi bên phía phòng mình giở cuốn sách ra, chẳng mấy mà tôi tìm ra cái mình cần, tìm ra cách giải quyết. Cuốn sách đã viết rất chi tiết, rất hữu dụng, con bé này quả là… Tôi nhìn ra phía nó, nó vẫn thức nhưng vùi mặt trong đống chăn gối của mình, nó đang run, chắc chắn là đang sợ, nó sợ sấm chớp và bão bùng… Tôi gập sách lại, bất đắc dĩ lên tiếng:

-Cô sợ cái gì chứ? Chỉ là sấm sét thôi mà.

(....to be continue...)
_Nell_

2/10/11

Game of Thrones

                                            Những câu nói hay nhất trong  series A  Game  of  Thrones.





Mới đây mình đã xem hết cả Season 1 của Game of Thrones, liền sau đó chạy ra ngoài hàng lùng đĩa để về xem lại, nhưng khó tìm quá, vì phim vừa mới phát sóng (chưa có đĩa lậu ^^) Cuối cùng đành trong mắt ngồi download trên mạng. Ôi lâu quá là lâu…nhưng cũng bõ công. Nhất là lời thoại của các nhân vật, lời nào cũng hay, lời nào cũng ý nghĩa, lời nào cũng hoành tráng…(mặc dù chuyển thể từ sách ra nhưng lời vẫn giữ được những nét đặc biệt, so sánh lại thì cũng tương đương trong sách, chỉ có ngắn gọn hơn thui). Dưới đây là những câu nói hay nhất trong Season 1 của mình, nhưng trên các web site khác cũng rất nhiều người đồng ý những câu nói này là nhất đấy:

Ep1: ‘Winter is Coming’

                                                                            Winter is coming
                                                                          Mùa đông đang đến
                                                                                                    _Stark House_





If you would take a man's life, you owe it to him to look into his eyes and hear his final words. And if you cannot bear to do that, then perhaps the man does not deserve to die.

Khi ta lấy mạng một người, ta= nợ anh ta một điều, nhìn vào mắt anh ta, nghe lời cuối cùng anh ta nói. Và nếu ta không thể chịu đựng được việc phải làm như vậy thì có thể anh ta không đáng phải chết
                                                                                                                                                           _Ned Stark_




Tyrion: Let me give you some advice bastard. Never forget what you are, the rest of the world will not. Wear it like armor and it never can be use to hurt you.
Jon: What the hell you know about being a bastard?
Tyrion: All dwarfs are bastards in their father’s eyes.

Tyrion: Để ta cho cậu vài lời khuyên tên con hoang ạ. Đừng bao giờ quên cậu là gì vì cả phần còn lại của thế giới sẽ không quên đâu. Sử dụng nó như một áo giáp sắt và nó sẽ không bao giờ làm cậu bị tổn  thương.
Jon: Ông thì biết cái quái gì về việc làm một thằng con hoang?
Tyrion: Tất cả mọi thằng lùn đều là con hoang trong mắt cha của chúng.



                                                                           The things I do for love.
                                                                        Những việc ta làm vì tình yêu.
                                                                                                   _Jaime Lannister_



Ep 2: ‘The Kingsroad’

The Hounds: The prince will remember that little Lord.
Tyrionn: I hope so, If he forget be a good dog and remind him.

The Hounds: Hoàng tử sẽ nhớ việc này đấy thưa ngài (nhớ việc bị Tyrion quất cho mấy cái và bắt đi chia buồn với nhà Stark khi Bran bị tai nạn ấy, hô hô…mình thích nhất cảnh này)
Tyrion: Ta cũng mong vậy, nếu nó có quên thì hãy là một con chó ngoan và nhắc nó nhớ lại giùm ta.



Jon: All the best swords have name you know
Arya: Sansa can have her sewing needles, I have a Needle of my own.
...
Jon: First lesson, stick em with the pointy end.
Arya: I know which end to use.
Jon: I'm going to miss you.


Jon: Tất cả mọi thanh kiếm tốt đều có tên em biết chứ.
Arya: Sansa có thể có mấy cây kim khâu của chị ấy, còn em giờ em đã có Cây Kim của riêng mình.
...
Jon: Bài học đầu tiên, hãy đâm bằng đầu nhọn.
Arya: Em biết phải đâm bằng đầu nào mà.
Jon: Anh sẽ nhớ em đấy.



Ep 4: ‘Cripples, Bastards and Broken things’



                When you play the game of thrones, you win or you die. There is no middle ground.
        Khi ngươi chơi trò chơi Vương Quyền, ngươi thắng hoặc ngươi phải chết. Không có gì ở giữa cả.
                                                                                                                                      _Cersei Lannister_



I am the Khaleesi of the Dothraki. I am the wife of the great Kahl and I carry his son inside me. The next time you raise a hand to me will be the last time you have hand.

Em là Khaleesi của Dothraki. Em là vợ của ngài Kahl vĩ đại và em đang mang trong mình con trai của ngài. Lần tới khi anh dám giơ tay lên để đánh em thì sẽ là lần cuối cùng mà anh còn tay đấy.(cuối cùng Daenerys đã đứng lên bảo vệ cho chính mình…)
                                                                                                                                      _Daenerys_



Ep 8: ‘The Pointy End’

Syrio: What do we say with the God of Death?
Arya: Not today

Syrio: Chúng ta nói gì với Thần Chết?
Arya: Không phải hôm nay.







Tell Lord Tywin winter is coming for him. Twenty thousand northerners marching south to find out if he really does shit gold.

Hãy nói với Ngài Tywin rằng mùa đông đang đến với ông ta. Hai mươi ngàn quân phía Bắc đang tiến về phía Nam để xem ông ta có thật sự…(ko lịch sự lắm, ai cũng hiểu nhỉ)
                                                                                                                                                   _Robb Stark_


SHIT GOLD?!!?  LOL...LOL...LOL...

Ep 9: ‘Baelor’


I have never been nothing. I am the blood of the Dragons
Ta chưa bao giờ không là gì cả. Ta là con cháu của Rồng.
                                                                                                _Daenerys_



If we do it your way Kingslayer, you win. We are not doing that your way.
Nếu chúng ta làm theo cách của ngươi, kẻ giết vua. Ngươi sẽ thắng, chúng ta sẽ không làm theo cách của ngươi.
                                                                                                                                                   _Robb Stark_





                                                       There are no men like me. There's only me
                                                 Không có người nào giống tôi. Chỉ có tôi mà thôi.
                                                                                                                            _Jaime Lannister_



Ep 10: ‘Fire and Blood’

Joffrey: I’ll tell you what. I’m going to give you a present. After I raise my armies, and kill your traitor brother. I will give you his head as well.
Sansa: Or maybe he’ll give me your.

Joffrey: Để ta nói cho nàng biết. Ta sẽ tặng nàng một món quà. Sauk hi ta dẫn những đội quân của mình đi giết tên anh trai phản trắc của nàng, ta cũng sẽ tặng cho nàng đầu của hắn nữa.
Sansa: Hoặc có thể anh ấy sẽ mang đầu của Ngài về cho tôi.(Nhìn mặt nhóc Joffrey kìa, hô hô...)



                                                                           This war is far from over.
                                                                   Trận chiến này còn lâu mới kết thúc.
                                                                                                                        _Robb Stark_




Night gathers, and now my watch begins. It shall not end until my death. I shall take no wife, hold no lands, father no children. I shall wear no crowns and win no glory. I shall live and die at my post. I am the sword in the darkness. I am the watcher on the walls. I am the fire that burns against cold, the light that brings the dawn, the horn that wakes the sleepers, the shield that guards the realms of men. I pledge my life and honor to the Night's Watch, for this night and all the nights to come.

Đêm buông xuống, và giờ đây  phiên canh gác của tôi bắt đầu sẽ không kết thúc cho đến khi tôi chết. Tôi nguyện không lấy vợ, chẳng sở hữu đất đai, không sinh con cái. Tôi sẽ không màng vương quyền cũng chẳng cần vinh quang. Tôi sẽ sống và chết tại vị trí của mình. Tôi là thanh gươm trong bóng tối. Tôi là người lính gác những bức Tường Thành. Tôi là ngọn lửa đốt cháy giá rét, là  ánh sáng mang đến bình minh, là tiếng kèn thức tỉnh những người ngủ mê, là tấm khiên cảnh giới cho mọi người. Tôi nguyện cam kết cả cuộc sống và danh dự của mình làm Người Gác Đêm, đêm nay và tất cả những đêm sẽ đến.  
                                                                                                                              _ Oath of the Night's Watch_




Robb: I’ll kill them all, everyone of them. I’ll kill them all!
Caterine: They have your sisters, get the girls back and we will kill them all.

Robb: Con sẽ giết tất cả bọn chúng, từng đứa một. Giết tất cả bọn chúng!
Caterine: Chúng còn giữ các em gái của con, ta phải giành chúng lại rồi ta sẽ giết tất cả.



There’s your peace. Joffrey saw to that when he decided to remove Ned Stark head. You will have an easier time drinking from that cup that you will bringing Robb Stark to the table now. He’s winning, in case you haven’t notice.
Hòa bình của ông đấy(cái cốc vỡ). Joffrey đã cho ta thấy điều đó khi nó quyết định xử tử Ned Stark. Chẳng có gì có thể đưa Robb Stark vào bản đàm phán bây giờ cả và cậu ta đang thắng, trong trường hợp ông không để ý.(Đoạn này mình cũng thích, cái ông Tyrion này đến là hài hước)
                                                                                                      _Tyrion Lannister_  



Mới đây phần cuối cùng trong series truyện Song of Ice and Fire (tập đầu là A Game of Thrones) của George R.R. Martin và cũng là tập cuối cùng của bộ truyện đã được xuất bản: A Dance with Dragons, vậy là truyện đã kết thúc, không biết HBO có định làm cả bộ 5 Season không nữa? Nhưng hãy cứ hi vọng là thế, nhắc mới nhớ khi nào có thời gian phải lùng cho được ebook của tập mới nhất này mới được.

 Đây là tác giả của bộ truyện nè:



Bạn có thể download 4 tập đầu của series Song of Ice and Fire tại đây:


Season 1 của  A Game of Throne đã kết thúc khi mọi cuộc chiến và mọi âm mưu vẫn còn dang dở, nhưng phải nói là một kết thúc thật hoành tráng và hứa hẹn. Dù có là fan của series Song of Ice and Fire của George R.R. Martin và đã biết trước hết diễn biến chính của câu truyện rồi thì tất cả mọi người vẫn đều nín thở chờ đợi Season 2 của phim (phần 2 của sách thì tên là The Clash of  Kings) chắc chắn sẽ hứa hẹn nhiều kì tích và kịch tính hơn nữa. Tất cả những thông tin mới nhất về Season 2 của phim sẽ được cập nhật đầy đủ trên homepage của Game of Thrones web của HBO:



 Tuy nhiên trong thời gian chờ đợi xem đi xem lại Season 1 cũng đã là quá đủ đối với mình rồi!!!
                  Đây là link download Season 1 của Game of Thrones gồm 10 ep mỗi ep 2 file:
                                               http://www.mediafire.com/?w9yyic8o9far9