26/5/13

Tuần vừa qua thế nào nhỉ?

Chủ nhật.....Nóng và chán....... trước đến giờ mình vẫn luôn cho rằng ngày chủ nhật là một mốc thời gian rất đặc biệt. Bạn tạm biệt tuần trước đó là bắt đầu có những kế hoạch vĩ đại cho tuần sau...Tôi đã có thể mường tượng ra tuần sau của mình như thế nào rồi, còn bạn thì sao?

Tuần vừa qua của bạn có gì đặc biệt không? Bạn vui, hay buồn? Bạn đã đạt được những mục tiêu mình đề ra rồi chứ? 

Tôi thì chẳng biết nên diễn tả tâm trạng tuần qua của mình như thế nào nữa, vì như gió ngày bão, tâm trạng của tôi thay đổi liên tục, đến chóng mặt. Chính tôi còn cảm thấy bất ngờ nữa...thế mà tôi luôn tự hỏi làm sao người ta không muốn ở cạnh tôi lâu...ha ha...đơn giản là ai mà có thể thoải mái khi ở cạnh một kẻ sáng nắng, chiều mưa, trưa gió mùa chứ. 

À. chính xác là ngay lúc này đây, ở một cái xó nhỏ bé trong đầu tôi, con nhóc nhỏ bé có cái tên là lòng kiêu hãnh đang thốt lên: 'sao mày có thể nói về bản thân bằng những lời lẽ chẳng lấy gì làm tốt đẹp như thế chứ? Xem mày đã làm gì đi? Một nửa số những người đang đọc mấy dòng này tắt máy tính  đi ngủ, hay nghĩ họ đang đọc cái thứ tầm xàm bá láp của cột con dở hơi' Vậy là tôi trả lời nó rằng việc tôi viết cái gì ra trên nhật kí của tôi là chuyện của tôi (mặc dù có là nhật kí điện tử đi chăng nữa). Còn ai đó đọc và có ý kiến nhận xét như thế nào là việc của họ, hơi đâu quan tâm. Họ thích những gì họ đọc được thì tốt, mà không thích cũng chẳng can hệ gì. Thực ra tôi nghi ngờ rằng có ai đó bỏ thời gian ra để đọc mấy dòng linh tinh của mình lắm, vậy nên xét theo mặt nào đó những dòng này chỉ là của mình tôi thôi...(cười một mình)

lảm nhảm thế đủ rồi, tuần qua chuyện không vui vô kể, nhưng vì 'tiền nhân' đã dạy rằng chuyện buồn nên để cho gió cuốn trôi đi nên tôi sẽ chỉ lưu lại đây những gì đáng để nhớ, sau này đọc lại sẽ không trách mình vì một phút bồng bột đã bôi xấu bản thân...he he...

Tuần vừa rồi đánh dấu một mốc quan trọng vào lòng tự tin bản thân, cuối cùng thì tôi cũng đã  sử dụng pen tool để vẽ toàn bộ bức tranh. Tất nhiên, trước đây tôi có thực hiện digitalart từ đầu đến cuối rồi, từ bước phác họa, line, rồi lên màu hoàn toàn trên máy rồi, nhưng line cũng bằng tay, vì bối rối khi sử dụng Pen tool...nhưng lần này thì mới hoàn toàn là Digitalart, (phác thảo tay, line bằng pen tool, lên màu)....dĩ nhiên mọi người có thể nghĩ 'big deal!' nhưng    chỉ là tôi đang rất phấn khích, trước đó tôi rất chật vật với công cụ này và cộng cả với việc chật vật tìm cho mình một phong cách riêng thì sự việc lần này cho tôi một sự tự tin mới.



Đây là bức vẽ Izmia trong fanfic Định mệnh ta gặp nhau (chưa hoàn thành vì bị bỏ bê) của tôi, và dĩ nhiên với việc còn cả đống nhân vật sẽ còn phải vẽ nữa thì tôi cũng phải nhanh chóng viết lại fic thôi. Khi upload lên Deviantart thì nhân vật này là công chúa Myrcella Baratheon của tôi, vì dĩ nhiên, chẳng ai biết Izmia là ai cả...Đây là cái tính điên khùng của đứa như tôi...Dù sao thì thắng lợi về pentool và việc bức tranh này có nhiều view là fav nhất từ trước đến nay của mình trên DA cũng đủ để ăn mừng rồi...YAY ME!!!!!!


Tuần tiếp theo phải cố lên thôi!!!!!

17/5/13

Chạm đến những vì sao




Cuộc sống tràn ngập những điều ‘tôi phải’….

Tôi phải suy nghĩ như một người trưởng thành, phải chín chắn

Tôi phải làm những điều có ích, tôi phải noi gương

Tôi phải làm theo những cái người ta nói ‘tôi cần’, mặc dù nó không phải là thứ ‘tôi muốn’

Tôi phải tôn trọng cái này và làm tròn bổn phận ở cái kia…..



Nhưng ít ai cho tôi cái ‘họ hiểu’….

Họ hiểu tôi khác biệt?

Họ hiểu tâm hồn tôi nhiều màu sắc?

Họ hiểu tôi cô đơn?



Và khi tôi soi mình trong một tấm gương….không nhận ra đó là ai nữa…. Mong đến một ngày những màu xanh lam, hồng phấn phai màu, giống như chiếc lá úa tôi buông mình từ trên cành cao rơi xuống, rơi, rơi và rơi mãi…khoảng không bên dưới.

Tôi tự hỏi liệu có ai đợi mình nơi tận cùng kia không?

Không biết khi bứt lìa khỏi cành chiếc lá có đau không?

Ai mà cần biết có đau đớn hay không chứ! Nó sẽ được tận hưởng sự kì diệu của lần bay duy nhất, đầu tiên và cuối cùng trong cả cuộc đời. Cứ buông thả bản thân mà bồng bềnh, lơ lửng trên không khí. Không cần quan tâm đến những khát vọng, ước mơ, cũng mặc kệ tất cả trách nhiệm và kì vọng,… Chẳng cần biết rồi mình sẽ đi về đâu, điểm nào là tận cùng.

Đêm qua tôi mơ một giấc mơ rời rạc để khi tỉnh dậy thì cố vun vén từng mảnh kí ức để lưu lại. Giữa những tiếng thét, những câu chửi thề và những va đập chói tai, tôi thấy những ngôi sao rơi xuống đất và thoi thóp. Thấy một cô gái có đôi mắt trong như bóng đèn, tưởng chừng chạm nhẹ là vỡ tan…. Phải luôn trân trọng những giấc mơ vì đáng tiếc thay chúng là những tài sản quý giá nhất mình có. Dù chúng có lúc chúng vui vẻ đến rớt nước mắt nhưng cũng có lúc chúng đau đến buồn cười.