17/5/13

Chạm đến những vì sao




Cuộc sống tràn ngập những điều ‘tôi phải’….

Tôi phải suy nghĩ như một người trưởng thành, phải chín chắn

Tôi phải làm những điều có ích, tôi phải noi gương

Tôi phải làm theo những cái người ta nói ‘tôi cần’, mặc dù nó không phải là thứ ‘tôi muốn’

Tôi phải tôn trọng cái này và làm tròn bổn phận ở cái kia…..



Nhưng ít ai cho tôi cái ‘họ hiểu’….

Họ hiểu tôi khác biệt?

Họ hiểu tâm hồn tôi nhiều màu sắc?

Họ hiểu tôi cô đơn?



Và khi tôi soi mình trong một tấm gương….không nhận ra đó là ai nữa…. Mong đến một ngày những màu xanh lam, hồng phấn phai màu, giống như chiếc lá úa tôi buông mình từ trên cành cao rơi xuống, rơi, rơi và rơi mãi…khoảng không bên dưới.

Tôi tự hỏi liệu có ai đợi mình nơi tận cùng kia không?

Không biết khi bứt lìa khỏi cành chiếc lá có đau không?

Ai mà cần biết có đau đớn hay không chứ! Nó sẽ được tận hưởng sự kì diệu của lần bay duy nhất, đầu tiên và cuối cùng trong cả cuộc đời. Cứ buông thả bản thân mà bồng bềnh, lơ lửng trên không khí. Không cần quan tâm đến những khát vọng, ước mơ, cũng mặc kệ tất cả trách nhiệm và kì vọng,… Chẳng cần biết rồi mình sẽ đi về đâu, điểm nào là tận cùng.

Đêm qua tôi mơ một giấc mơ rời rạc để khi tỉnh dậy thì cố vun vén từng mảnh kí ức để lưu lại. Giữa những tiếng thét, những câu chửi thề và những va đập chói tai, tôi thấy những ngôi sao rơi xuống đất và thoi thóp. Thấy một cô gái có đôi mắt trong như bóng đèn, tưởng chừng chạm nhẹ là vỡ tan…. Phải luôn trân trọng những giấc mơ vì đáng tiếc thay chúng là những tài sản quý giá nhất mình có. Dù chúng có lúc chúng vui vẻ đến rớt nước mắt nhưng cũng có lúc chúng đau đến buồn cười. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét